Phan_12
Ta cười mắng: “Chàng không có tay à!” Nhưng vẫn thoăn thoắt lột vỏ đưa đến. Mà không thấy trên mặt chàng hiện lên nét cười gian gian, củ ấu bị chàng nuốt gọn vào bụng. ngón tay của ta cũng bị chàng ngậm lấy.....
Gió vàng sương ngọc quyện nhau. Nhân gian mấy kẻ sánh bằng ta đây!
Hạnh phúc, thì ra chỉ đơn giản vậy thôi!
Phiên Ngoại 1
Chớp mắt đã sang thu. Ngồi dưới gốc cây phong, nhìn lên lá cây đỏ như lửa, như muốn thiêu đốt cả bầu trời, mũi ngửi hương quế thơm lừng, ta cảm thấy tâm tình vô cùng thoải mái, bèn chậm rãi đưa tay xoa bụng: “Luyến Trần của mẹ, con có vui không? Mẹ con thì vui lắm!” Mấy ngày qua, thị nữ người nào cũng như chạy nạn bám dính như sam, thật vất vả mới có được nửa ngày an nhàn.
Nhớ lại ngày hôm ấy, người ngợm cảm thấy khó chịu, hại Vô Trần sợ điếng hồn, lập tức cho vời ngự y từ trong cung đến, mới biết là có tin vui. Lúc ngự y báo, Vô Trần ngây ra như phỗng, thật lâu sau mới có phản ứng, kích động chạy đến nói với ta: “Ngưng Nhi, nàng có thai rồi!”
Ta mỉm cười gật đầu, ngự y đương nhiên đã nói cho ta biết rồi, nhưng mà nam tử trước mắt lại hưng phấn đến mức tay chân líu quíu, cười miết không dừng. Tùy tùng, thị nữ đứng cạnh trộm cười, khó có dịp thấy vương gia thất thố như vậy.
Vô Trần thu lại nụ cười, có chút run rẩy nhìn vào bụng ta, không tin nổi bên trong lại có một sinh mệnh nhỏ bé, vươn tay sờ thử một cái, rồi rất nhanh rụt trở về, nét cười đong đầy bờ môi: “A, có cử động nè!”
Ta úp tay lên trán, có phải làm quá không, thai mới hai tháng làm sao mà máy được! Ta liếc Lưu Nguyệt và Huy Tinh đang ôm bụng cười ngật ngưỡng, vốn muốn mở miệng răn dạy bọn họ không có quy củ, giúp chàng lấy lại mặt mũi. Ai ngờ Vô Trần vừa thấy ta cử động liền bật dậy la lớn: “Ngưng Nhi, nàng mệt hả? Đúng rồi, ta phải đến hỏi ngự y, cho nàng ăn món gì mới tốt, có gì cần chú ý không!” Vừa dứt lời đã hấp tấp chạy đi.
Ta không ghìm được bật cười. Trời ạ, Vô Trần đúng là một bảo bối!
Một lát sau, chàng lại vọt trở về, trong tay đang cầm một quyển sách, ngồi xuống giường: “Ngưng Nhi, nên đặt tên gì cho con nhỉ?” Nói xong liền đưa mắt trìu mến nhìn ta.
Ta nhíu mày: “Vô Trần, còn sớm quá, với lại chưa biết là nam hay nữ mà!”
Vô Trần lắc đầu, nói rất nghiêm túc: “Sớm một tí vẫn tốt hơn, còn không khi nói chuyện với con biết kêu con là gì đây!”
Ta ngẫm lại cũng có lý, nhìn người trước mặt đang suy nghĩ đắn đo, thấp giọng nói: “Chàng bảo gọi là Luyến Trần được không? Trai hay gái đều hợp.”
Tay Vô Trần phủ nhẹ lên tay ta: “Nàng nói gì cũng đúng hết!” Ta nhìn khóe mắt chàng ngập đầy hạnh phúc, gương mặt tuấn tú như làn nước ấm Giang Nam, dịu dàng đến vô cùng.
Đang chìm trong suy nghĩ, bên tai bỗng nghe thấy giọng của Lưu Nguyệt: “Huynh nói có thật không đấy?”
Huy Tinh trả lời: “Còn sai được à, bình thường bọn họ mời công tử đến thanh lâu bàn việc làm ăn, công tử đều không đi, cho nên đành chuyển thành tửu lâu, ai mà ngờ bị mấy cô nàng con viên ngoại để ý. Với lại, mị lực của công tử thật sự tỏa quá xa rồi, mấy cô gái đi cùng không ai cưỡng lại được!”
Lưu Nguyệt hỏi: “Không phải nói là bàn việc à? Sao lại có mấy cô tiểu thư đó?”
Huy Tinh đáp: “Không biết có phải mọi người tung tin cho nhau không, chứ có kẻ đầu têu giới thiệu con gái cho công tử, kết quả là không ai nhường ai, tất cả đều dẫn con gái đi theo! Muội cũng biết đó, công tử nhân phẩm xuất chúng, thế gian hiếm có, hơn nữa chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã xây được nghiệp lớn ở Giang Nam. Bọn họ nhìn trúng công tử cũng không có gì lạ!”
Lưu Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Phu nhân người ngọc vô song, tao nhã tuyệt thế, công tử một lòng một dạ, hạng son phấn tầm thường này làm gì có cửa lọt vào mắt xanh của công tử chứ!”
Huy Tinh tiếp lời: “Đúng vậy đó! Nhưng mà vẫn có một chút rắc rối, bây giờ không giống như trước kia, một câu nói ra đố ai dám hó hé. Cũng may là công tử cực kỳ có oai, chỉ cần đảo mắt, không ai dám nói tiếp. Muội không biết đâu, lúc đầu bọn họ tranh cãi hăng lắm!”
Lưu Nguyệt buột miệng: “Công tử chưa nói là đã có vợ à?”
“Nói rồi ấy chứ! Nhưng mà bọn họ đều cho rằng phu nhân nếu không phải có bệnh khó nói thì cũng là xấu đến nỗi không thể gặp người, cho nên tình cảm phai nhạt, công tử mới không dắt theo!”
“Tầm phào!” Lưu Nguyệt kích động.
Huy Tinh trấn an nói: “Đương nhiên là nói bậy rồi! Công tử chỉ là không muốn cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy dung mạo tuyệt thế của phu nhân thôi!”
Thanh âm càng lúc càng xa. Ta từ gốc cây bước ra.
Chiều tà ngả bóng. Vô Trần đã quay lại, cúi người áp tai vào bụng ta, cất tiếng hỏi: “Luyến Trần hôm nay ngoan không nè?”
Ta cười mỉm chi: “Con rất ngoan, nhưng mà chàng không ngoan!”
Vô Trần ngẩng đầu cười: “Ta có gì không ngoan?”
“Chàng gây ra chuyện, lại không nói cho thiếp biết!” Ta lên giọng.
“Chuyện gì cơ?” Vô Trần thắc mắc.
“Ở ngoài có nhiều người đối với tướng công thiếp như hổ rình mồi, cuối cùng cũng đến phiên thiếp đứng ra bảo vệ chàng rồi!” Ta hất mặt lên trời, giọng vô cùng đắc ý.
Vô Trần khen: “Rất có khí phách vạn người không cản nổi nha!”
Ta tặng cho chàng cái liếc mắt: “Ngày mai, chàng mời bọn họ đến phủ đi, cả gia quyến của họ luôn!”
“Xem ra phu nhân muốn ra oai thật! Nhưng mà.....” Vô Trần cau mày.
“Làm cho bọn họ thấy khó mà lui! Chẳng lẽ cả đời này thiếp không thể gặp người sao?”
Vô Trần vẫn còn chống chế: “Chờ thêm vài chục năm nữa, nàng già hơn một chút rồi hẵng nói.....”
Ta cầm lấy ấm trà: “Phản đối vô hiệu! Hơn nữa bổn cô nương qua vài chục năm nữa cũng không già đâu!”
Vô Trần bật dậy, cười lém: “Nàng vẫn còn là cô nương sao!” Thừa dịp ta chưa kịp phản ứng đã lỉnh đi mất.
Tại yến tiệc ngày hôm sau, tuy rằng không bằng hoàng cung sang trọng phô trương, nhưng mà sơn trân hải vị, cần gì cũng có. Rượu quá ba tuần, mọi người đã ngà ngà say. Ánh mắt của vài vị nữ tử lại ghim chặt trên người Vô Trần, không chịu dời đi.
Trần viên ngoại khai mào: “Nhật công tử, chuyện kia đã nghĩ thông chưa?”
Vô Trần cười khẽ: “Vấn đề này cần phu nhân ta quyết mới được!”
Hàn trang chủ hùa vào: “Đúng vậy, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, huống chi là người phẩm hạnh như Nhật công tử chứ!”
“Vậy không biết chư vị đây muốn định mối nào cho phu quân ta?” Ta vừa đi vừa cười, dừng lại dưới gốc cây phong. Lá phong như lửa, người như ngọc.
Vô Trần nhìn người nào người nấy đang ngây như phỗng, bất mãn đứng lên, đi về phía ta, chắn lại tầm mắt của mọi người: “Đây chính là phu nhân của ta!”
Kế này quả nhiên hiệu quả. Từ đó về sau, không còn ai ngỏ lời với Vô Trần, đồng thời lời đồn về Nhật phủ có nữ chủ nhân đẹp như tiên chuyển kiếp ngày càng lan xa.
Mấy ngày sau đến Linh Ẩn Tự dâng hương. Đột nhiên giữa đường có người lao tới.
Huy Tinh bước lên phía trước: “Kẻ nào dám làm càn!” Dù gì cũng được ma luyện trong cung, lời nói ra cũng khiến người khủng hoảng.
Người nọ quả nhiên khiếp đảm, run run mở lời: “Ta, ta..... ta có chuyện muốn nói với Nhật phu nhân.”
Huy Tinh hừ lạnh: “Trần công tử, có chuyện gì mà không thể tìm công tử nhà ta, lại chặn đường phu nhân gây rối!” Chính là công tử của viên ngoại họ Tnần.
Người nọ tỏ ý lấp liếm: “Ta, ta.....” Ngay lập tức đã đổi giọng: “Còn có chuyện gì nữa! Ây da, đây không phải là phu nhân Nhật phủ trong lời đồn sao? Nghe bảo mỹ mạo vô song. Không bằng ra đây cho đại gia nhìn một chút nào!” Bọn gia đinh phía sau hưởng ứng cười ầm ĩ.
Huy Tinh tức quá, vừa chuyển mình, trên mặt tên kia đã in hằn năm dấu tay đỏ chót. Đám gia đinh thấy vậy hùng hổ xông tới. Chẳng qua đều là lũ ô hợp, sao có thể sánh được đám thủ hạ tinh nhuệ tập hợp từ trong cung của Vô Trần! Phút chốc, đã bị dần tơi tả, không còn ra hình người.
“Có chuyện gì, ban ngày ban mặt ẩu đả giữa phố?” Âm thanh uy nghiêm từ xa vọng lại.
Cái tên bị đánh thành đầu heo lập tức nhào đến trước mặt người đó: “Ngô đại nhân, tiểu nhân là cháu ngoại của Tri phủ Hàng Châu. Bọn họ vô duyên vô cớ gây sự với tiểu nhân, ngài nhất định phải đòi lại công bằng cho tiểu nhân mới được!”
Ngô đại nhân hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Ta ngồi trong kiệu, nở nụ cười. Vén rèm lên, không bận tâm tiếng hít vào thật sâu vọng từ chung quanh: “Ngô đại nhân, lâu rồi mới gặp!”
Ngô đại nhân hoảng hốt, bức tranh đang cầm trên tay rơi thỏm xuống đất. Người ngoài bảo hắn bị sắc đẹp của ta làm cho kinh động, chỉ có ta biết rõ thực hư vì sao.
“Nghi..... Nghi.....” Ngón tay của hắn run run.
Ta khoát tay: “Ngô đại nhân, đến gần hẵng nói!”
Ngô đại nhân vội vàng rảo đến trước kiệu, muốn thi lễ nhưng bị ta ngăn lại.
Giọng hắn kích động: “Từ sau lần gặp ở Hà Nam, trong kinh truyền đến tin Nghi phi bị bệnh qua đời, hạ quan, hạ quan.....” Hắn nói năng có phần lộn xộn.
“Nghi phi đã không còn ở trên đời nữa. Quá khứ hãy để cho nó qua đi, ta bây giờ ở Nhật phủ, có rảnh ghé qua chơi!”
Hắn gật đầu liên hồi. “Dạ! Dạ!”
Ta cười khẽ. “Đúng rồi, Ngô đại nhân dạo này sao rồi?”
“Tâu, hạ quan được điều làm Tổng đốc Giang Nam!”
Ta nhìn lướt qua đám đông: “Những người đó, ngươi xử lý đi!”
Hắn gật đầu, ta đột nhiên lại nghĩ đến: “Về sau đừng xưng là hạ quan, khiến mọi người nghi ngờ!”
Buông rèm trở về chỗ, ta khó nén ý cười. Giọng địa phương rặt đó, rõ ràng là của Tri phủ Trịnh Châu thuở xưa. Không ngờ, ở nơi xa còn có thể gặp cố nhân!
Phiên Ngoại 2
Ngày tốt cảnh đẹp, trăng sáng vằng vặc.
Thế nhưng hắn lại thúc ngựa như điên trên đường phố Hàng Châu. Kể từ khi nhận được tin của Ngô đại nhân, hắn cứ bồn chồn không yên. Cũng là người yêu nước thương dân, chính trực thanh liêm, cho nên ông còn rõ hơn hắn. Thư cấp báo vừa đến, hắn vội vã chạy về Giang Nam. Vốn tưởng không dễ dàng, ai ngờ Lưu đại tướng quân lại ra tay giúp. Chẳng lẽ, chẳng lẽ là bởi vì người đó? Nhớ tới gương mặt khuynh quốc khuynh thành trong trí nhớ, cùng thái độ khôn ngoan sáng suốt vừa như vô tình vừa như cố ý kia, chắc là phải hạnh phúc thôi!
Ba chân bốn cẳng vào cửa Ngô phủ, mới biết sự tình còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng. Ngô đại nhân bị thích khách đâm trọng thương, nằm mê man nhiều ngày qua, sinh tử chưa rõ. Ngô Trung, lão người làm trong Ngô phủ, đã thuật lại mọi chuyện cho hắn. Thì ra mật hàm vừa gửi đến không lâu, Ngô đại nhân liền bị ám sát, hai việc này chắc chắn có liên quan với nhau, chỉ có điều tính mạng đương sự đang bị đe dọa, làm sao để tìm hiểu rõ đây! Hắn phẫn nộ đập mạnh tay xuống bàn, ấm trà nghiêng ngả, chén trà không ngừng chao đảo leng keng.
Một giọng nói thanh thoát vang lên: “Chuyện gì khiến Dư Tướng quân giận dữ vậy?” Sau đó nhìn thấy một nam tử tuấn dật áo trắng oai phong, miệng nở nụ cười tiến vào, hắn vô cùng kinh ngạc, nhưng lực chú ý rất nhanh bị dời đi.
Nam tử kia đang cẩn thận đỡ một cô gái quốc sắc thiên hương có cái bụng hơi vểnh lên. Chính là Định Tuyên Vương quyền khuynh thiên hạ lại đột nhiên mất tích, mà bên cạnh là người từng được xưng Nghi phi! Cô cười rạng rỡ, so với Nghi phi dạo trước mặt mày lãnh đạm, phong thái tao nhã chỉ là có hình thái tương tự nhau, không phải là cùng một người! Nhớ đến lời phó thác của tiên hoàng, hạnh phúc hôm nay của cô, có phải như người mong muốn?
“Dư Tướng quân?!” Định Tuyên Vương bước lên ngăn trở tầm mắt của hắn, giọng không vui. Cô gái sau lưng ghìm không được nụ cười, ngày xưa mình yêu say đắm, người ta còn không để ý, bây giờ bụng đã to ra, còn sợ người ta quay lại đổi ý à? Cái chàng này toàn xem mọi người là tình địch thôi, nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào.
Hắn ngẩn ra, khom người gọi: “Vương.....” Dừng lại, càng lúc càng đau đầu. Hai người đang đứng kia, nên xưng là gì mới tốt đây?
Cô gái níu nhẹ tay áo, nam tử kia mới hờ hững quăng cho một câu: “Cứ gọi chúng ta là Ứng công tử, Ứng phu nhân được rồi!” Cung cách nói chuyện vẫn tôn quý vô cùng, sao lại có thể là bá tánh bình thường chứ!
Hắn mỉm cười, vâng lời gọi: “Ứng công tử!” Nhìn vào đôi người ngọc trước mặt, trong lòng chợt dâng lên hy vọng. Một người hô mưa có mưa, gọi gió có gió, một người có cách nghĩ khác thường, hành động ngẫu hứng. Có bọn họ, còn chưa biết chừng... Nhưng mà, việc cấp bách, “Vết thương của Ngô đại nhân.....”
Vô Trần nhìn ra ngoài cửa, nhíu mày nói: “Vào đi!”
Mắt của hắn cũng dõi theo, trong mong đợi nghe thấy ngoài cửa có tiếng chửi rủa không ngừng, sau đó, một tên mập mặc cẩm y, bộ dáng như viên ngoại, bị hai người áp giải vào. Tên đó vừa thoáng thấy nụ cười phớt trên gương mặt hai con người phong hoa tuyệt thế, sắc mặt lập tức biến đổi khác thường, vừa lo âu vừa bất mãn.
Vô Trần mỉm cười chào hỏi: “Đỗ viên ngoại, lâu rồi mới gặp, vẫn khỏe chứ?”
Đỗ viên ngoại dường như co rúm thân lại, vừa đảo tròng mắt, đã thẳng người lên: “Nhờ phúc, nhờ phúc!” Giọng nói rất thận trọng, không dám khinh nhờn.
Vô Trần cũng không thèm để ý, nói với Dư Thế Cao: “Dư Tướng quân, giới thiệu với ngươi, vị này chính là danh y đương thời, Đỗ Nghĩa!”
Hắn chưa từng nghe qua, nhưng vẫn vòng tay nói: “Ngưỡng mộ đã lâu!” Ai mà biết vị danh y kia lại hung hăng trừng mắt với mình.
Vô Trần vẫn mang tâm trạng rất tốt: “Đỗ thần y vốn dĩ không ở Giang Nam, nhưng bởi vì gần đây có vài việc, cho nên mới mời ngươi đến đây!”
Đỗ Nghĩa kích động đứng lên: “Thì ra là các ngươi, các ngươi.....” Trách không được ở đâu cũng không yên ổn, dời đến đây mới tạm có ngày vui, vốn vẫn nghĩ tất cả chỉ là trùng hợp, thì ra là đã có người sắp đặt cả rồi. “Vì sao hả?”
Vô Trần thả lỏng tay: “Chỉ là có thần y ở bên cạnh, trong lòng cũng thoải mái hơn!” Trên mặt không có chút gì ngại ngùng. Cô gái xinh đẹp đưa tay nắm lấy tay y, hai người nhìn nhau cười, bất chợt nhớ lại chuyện cũ.
Đỗ Nghĩa cực kỳ bất mãn, nhưng lại không thể bùng nổ, bỗng dưng giống như nắm được gì đó, mỉm cười đắc ý.
Thanh âm ôn hòa vang lên bên tai: “Ngươi chắc hẳn biết được chúng ta bây giờ đều chỉ là người bình thường?”
Đỗ Nghĩa nghe thế, không chút do dự gật đầu.
“Vì vậy,” Cô bày ra vẻ mặt u sầu: “Sẽ không thể nào ép ngươi làm gì nữa?”
Đỗ Nghĩa cảm thấy có gì không đúng, nhưng vẫn gật đầu. Còn hắn, vì đã từng có khoảng thời gian theo cô, nên biết rõ là không phải. Biểu tình như vậy, lúc ở Hà Nam chẩn tai đã từng trông thấy.
“Hơn nữa, ngươi vì để phòng ngừa vạn nhất, đã mời rất nhiều người bảo vệ vợ con mình. Đúng không nào?” Cô gái tuy rằng thở dài bất lực, nhưng trong sóng mắt đung đưa lại chứa đựng ý cười nghịch ngợm. Mà nam tử kia lại chỉ dung túng nhìn cô trìu mến.
Đỗ Nghĩa bỗng dưng cảm thấy tóc gáy dựng lên. Vì nghe bảo Thành Húc chỉ một mực ở lại kinh thành, cho nên mới yên tâm dọn đến nơi này, nhưng xem ra hai vị chủ nhân ở trước mặt hắn đây càng khó lường hơn.
“Các ngươi rốt cuộc muốn gì mà bắt ép ta tới đây?” Đỗ Nghĩa nhịn không được mở miệng hỏi. Dù sao đã sắp xếp bảo vệ người nhà an toàn rồi, bọn họ bây giờ hẳn là không có khả năng đến phủ cướp người đi, sau đó uy hiếp hắn. Đây là bài học hắn rút ra từ lần giáo huấn ở trong cung.
Dư Thế Cao nhíu mày. Bắt ép? Theo tác phong trước nay của hắn, công tư phải phân biệt rõ ràng, trước tiên thả người này, sau đó hỏi tội chủ mưu. Nhưng mà, hai bọn họ có thân phận đặc thù, mà người này lại tựa hồ là thần y, chắc là có thể cứu được Ngô đại nhân. Thôi bỏ đi, cứ vờ như chưa nghe thấy gì hết!
“Tự Thủy, vào đây đi!” Cô gái cười tươi.
Một cô gái bước đến. Đỗ Nghĩa vừa nhìn thấy liền cả kinh, người này mấy hôm trước đã từng gặp. Lúc đó đang trên đường, bất ngờ bị dội cho xô nước. Chủ nhà vội vàng chạy ra, nói là tiểu muội của mình xớn xác không nhìn rõ, rối rít xin lỗi, còn kiên quyết mời hắn vào nhà tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới, rồi mới chịu tiễn người đi. Khi ấy còn nghĩ, nhà này đúng là lễ nghĩa chu đáo ghê, cho nên cũng không truy cứu. Mà người này, chính là tiểu muội của chủ nhà đó. Hôm nay gặp lại, mới biết đã rơi vào bẫy, chỉ là không biết đã rơi khúc nào thôi.
“Tự Thủy, cái kia đâu?” Cô gái cười tủm tỉm, hỏi.
Tự Thủy ôm một bộ quần áo tới, sau đó giống như xấu hổ nói: “Đỗ công tử, sao đến cả quần áo cũng quên lấy vậy?”
Đỗ Nghĩa không khỏi rùng mình, cả đời này còn chưa có ai gọi hắn như vậy. Tập trung nhìn lại, quần áo này chính là quần áo hắn thay lần trước, chủ nhà có nói sẽ giúp hắn vứt đi, không ngờ giờ đây lại đang nằm gọn trên tay người khác.
Vô Trần tựa hồ cũng muốn nhập cuộc chơi: “ Tự Thủy, có gì kể lại, ta sẽ giúp ngươi làm chủ!” Ánh mắt vừa lướt qua, Đỗ Nghĩa đã rụt cổ lại.
“Đỗ công tử cùng nô tỳ lưỡng tình tương duyệt, cho nên thường xuyên tìm đến nô tỳ, đây là quần áo lần trước chàng để lại!” Tự Thủy trình bày đầu đuôi.
Đỗ Nghĩa kinh hãi: “Ngươi, ngươi, ngươi nói bậy! Rõ ràng là...”
Vô Trần lắc đầu, giọng nói đùa giỡn: “ Tự Thủy, Đỗ công tử hình như không chịu thừa nhận!”
Tự Thủy ấm ức: “Không ngờ Đỗ công tử lại bạc tình như thế! Vậy Tự Thủy cũng không cần ngại nữa, trên lưng Đỗ công tử có một vết bớt hình lưỡi liềm, bên chân trái có một nốt ruồi...”
“Ngừng lại! Ngừng lại!” Đỗ Nghĩa đầu bết mồ hôi, đại để là nghe nhiêu đó cũng đủ hiểu được vì sao bị hắt nước, vì sao bắt đi tắm, vì sao đưa đồ mới! “Các ngươi, các ngươi điên đảo thị phi, ta không phục!”
Dư Thế Cao thở dài trong bụng, ai cũng thấy Đỗ Nghĩa chỉ là nói cứng mà thôi. Định Tuyên Vương vang danh thiên hạ, Ứng phu nhân ma luyện tái sinh, phải nhớ rõ nhất định đừng bao giờ chọc vào hai người này!
Không ngoài dự đoán, giọng nói nhẹ nhàng của Vô Trần vào trong tai Đỗ Nghĩa lại không khác gì khí thế vạn quân: “Không biết tôn phu nhân có thể tin không nhỉ?”
Mà Ứng phu nhân cũng rất hợp thời tiếp lời: “Đàn bà ấy mà, nếu đặt mình vào trường hợp của người khác, mầm mống nghi ngờ một khi gieo xuống, chỉ e... Không biết Đỗ viên ngoại có chịu đựng nổi không?”
Đỗ Nghĩa tức đến nghiến răng nghiến lợi, sau một hồi lâu, rốt cuộc mới buông người suy sụp, thần sắc uể oải: “Nói đi, muốn ta cứu ai?”
“Ngô Trung. Các ngươi dẫn hắn đi!” Vô Trần ra lệnh.
Đi được vài bước, Đỗ Nghĩa quay người lại, nhìn hai người trước mặt, vẻ mặt thản nhiên, nụ cười nở rộ, không bước lại, chỉ nói: “Lần sau, muốn tìm ta hỗ trợ, cứ việc nói thẳng, không cần bày trò như vậy!” Nhìn thấy vai hai người ấy có chút so lại, tâm tình cũng tốt hẳn lên, biết tỏng bọn họ không chỉ vì cứu người, mà còn muốn đùa một phen, làm sao lại không bắt tẩy bọn họ chứ.
“Dư Tướng quân, ngươi một lòng chính trực vô tư, tuân thủ lễ giáo, đối với chuyện ngày hôm nay có ý kiến gì không?” Vô Trần hỏi.
Hắn khó hiểu, Định Tuyên Vương sao lại quay sang hắn vậy! Nhưng mà đã định sẵn chủ ý không xớ rớ, hơn nữa nói thật, chuyện như vậy cũng chỉ có cách giải quyết như vậy thôi. Liền vươn vai một cái, nói: “Chạy mấy ngày đường, thật sự là không có tinh thần chi! Mới vừa rồi mọi người nói chuyện, tôi có nghe được gì đâu. Mệt thật đó, tôi đi nghỉ trước đây!” Ba, bốn bước hợp làm một, rảo về hướng cửa.
Chỉ nghe tiếng cười khúc khích của cô gái sau lưng chàng trai: “Chàng đúng là cái đồ...”
`
Thương thế của Ngô Thừa Viễn có chuyển biến tốt, nhưng vì Vô Trần đã dặn dò, nên tin này vẫn được giữ kín. Ngồi trên thuyền hoa, Dư Thế Cao cứ cảm thấy bứt rứt không yên. Thân là võ tướng, hắn trước giờ không quen bàn chính sự, nhưng mà đã kinh qua chinh chiến sa trường, mưu lược cũng không lấy làm lạ, cho nên sắc mặt vẫn không hề để lộ sơ hở.
Tri phủ Dương Châu Vương Tiên Xuyên cười hỏi: “Dư đại nhân, có chuyện quan trọng à?”
Hắn thở dài: “Ngô đại nhân bị ám sát, chuyện này cực kỳ khó giải quyết! Hung thủ chưa biết là ai, hơn nữa về phía Giang Nam không người quản lý, tôi vừa trưng cầu ý kiến của các vị Tri phủ Giang Nam, mọi người nhất trí đề cử Vương Tri phủ trước tiên chủ trì đại cuộc, đợi tôi quay về kinh bẩm báo, không biết ý của Vương đại nhân thế nào?”
Trong mắt Vương Tri phủ lóe lên tia sáng, lão cười nói: “Hạ quan tài sơ học thiển, không ngờ lại được các vị đại nhân yêu thương! Việc này trước tiên không cần vội, đại nhân, hãy nhìn vũ cơ* này, đứng đầu Tần Hoài đấy! Vũ nghệ của nàng, trên đời hiếm người có thể sánh được!”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian